Nước Mắt Của Đá

"Bất kể người con gái nào mang trong tim mình một trái tim đá đều không bao giờ có tình yêu thật sự. Trái tim đá biết bao giờ nở hoa?"


Buổi sáng, không khí ồn ào và bụi bặm. Thành phố Hải Dương tuy còn nghèo nhưng vẫn là một thành phố đông đúc. Mà trời vào thu cũng không thể trong xanh như cái thời xưa được nữa. Đôi khi sự phát triển của con người cũng làm hại con người không ngờ.

Lam bặm bôi khi nghĩ đến đây ! Cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lắc đầu. Ý nghĩ bắt đầu xẹp xuống trong đâu khi cô bé đi qua một đám con trai. Bọn chúng ồ lên, huýt sáo khe khẽ. Một tên hét lên:

- Cô bé xinh quá ! Tóc dài ơi, em tên gì?

Lam đỏ mặt, cố đạp thật nhanh. Bọn chúng vẫn bám theo và buông lời chọc ghẹo. Lam không nói gì, mặt đỏ, miệng lúng túng. Cô muốn mắng thẳng vào mặt bọn chúng nhưng lại sợ.

- Này, mấy thằng "dê xồm" kia, biến ngay !

Bọn con trai xám mặt khi thấy người vừa phát ngôn. Đó là một cô bé tém, cao và hơi gầy. Lam nghĩ bọn chúng quen với cô bé ấy và nể sợ cho nên vội lủi mất. Lam mỉm cười :

- Cám ơn bạn !

Cô bé lắc đầu :

- Bạn cần phải cứng cỏi lên. Với lũ ấy cần phải quát tháo. Đi cẩn thận nhé ! Bye.

Cô bé đi rồi ! Lam còn ngẩn ra. Rồi bất chợt nhớ tới lễ khai giảng, Lam vội tăng tốc. Mọi việc nhạt nhòa trong trí ốc.

Lam vội vã chạy từ nhà để xe lên bậc thang hành lang của tòa ba tầng, khi tiếng trống tập trung báo hiệu. Lam nhớ lại buổi sáng, dùng dằng với bà ngoại mà phát bực. Bà lúc nào cũng bắt cô ăn thật nhiều vì cái dáng gầy nhom của cô. Vậy là muộn.

- "Rầm"

Lam ngã bật ra, cuốn sách trên tay văng xuống. Cô nhăn nhó:

- Đau quá !

Thủ phạm là tên con trai. Hắn không ngã nhưng cũng chới với và đồ của hắn cũng rời lả tả thảm thương. Lam lại đỏ mặt vì ngượng, cô lồm cồm bò dậy, luôn miệng xin lỗi.

Hắn cười, cúi xuống nhặt sách cho cô. Lam liếc qua đồ của hắn, sách lớp 12.

Hắn hỏi :

- Em có đau không? Lỗi cũng tại anh sơ ý không nhìn đường. Mới vào trường phải không?

Lam khẽ gật đầu. Hắn nhìn xuống cuốn sách của cô, tươi cười :

- Cuốn sách có tên hay quá ! "Trái Tim Đá" Em học lớp văn à?

Trước sân trường đã chật người, Lam gật đại rồi nhận lấy sách. Cô chào rồi mỉm cười - một nụ cười rất đẹp. Cậu học sinh cũng cười, cuối người xuống nhắt sách của mình !

Lam vào lớp và hơi sượng khi có rất nhiều cặp mắt chăm chú nhìn cô. Có tiếng hét lên :

- A ! Ra chúng ta cùng lớp !

Cô ngơ ngác, đứa con gái lúc nãy đập vào vai cô. Lam hơi cười, còn cô gái thì cởi mở :

- Thật không ngờ đấy ! Bạn tên gì?

- Tớ tên Lam. Còn bạn?

- Tớ tên Xuyên. Như Xuyên đấy !

Một tên con trai lại gần cười :

- Đằng nào thì chúng ta cũng sẽ quen nhau. Mau xuống dự lễ thôi !

Lam rụt rè :

- Vừa nãy, tớ bị ngã, giờ đau ê ẩm quá. Tớ có thể...

Xuyên lo lắng :

- Có sao không? Chết thật. Lam cứ ngồi nghỉ đi nhé, không phải xuống dự lễ đâu, đúng không Quân?

Quân gật đầu. Lam ngồi xuống một bàn và gục mặt xuống. Xuyên thương cảm đứng nhìn một lúc rồi cũng phải đi xuống.

Buổi lễ bắt đầu, không khí có vẻ trang nghiêm và có gí đó thành kính. Học sinh ai ai cũng hồi hộp và lâng lâng. Thế là năm học mới bắt đầu với bao nhiêu kế hoạch và dự định. Môt học sinh xuất sắc của khối 12 lên phát biểu thay cho học sinh toàn trường. Lũ nữ sinh ồn ào, đó là một nam sinh đẹp và cao. Gương mặt anh sáng, trán cao, mắt đen sâu thẳm :

Xuyên hỏi Quân :

- Anh đó là ai, Quân biết không?

Quân nói với vẻ ngưỡng mộ, không giấu diếm:

- Anh Việt Phương, học sinh lớp toán. Anh ấy là thiên tài đấy !

- Giỏi vậy ư? Xuyên bất ngờ nhìn lên. Phương cũng nhìn xuống phía lớp 10 và vào luôn hàng ghế lớp văn. Anh cố găng măt nhìn. Không có cô bé lúc nãy. Tự nhiên trong anh dâng lên nỗi bực vô cớ. Phát biểu xong, Phương không về chỗ mà đi về phía sau sân khấu. Anh bước vô định dọc hành lang. Có lẽ bước chân của anh sẽ dừng lại ở lớp văn nếu không bắt gặp Lam ngồi ngay bàn đầu lớp Toán. Cô bé chăm chú đọc sách, đôi mắt mơ màng, miệng nhím lại. Trông Lam có vẻ gai gốc nhưng lại hết sức thơ ngây. Phương không còn thấy bực dọc nữa. Anh mỉm cười, quay đi.

Lam không hề biết có người đang nhìn mình. Cô đang suy nghĩ về câu chuyện vừa đọc. Cô mê nó đến nỗi dối bạn để được ở trong lớp tự do với thế giới riêng của mình. Lam cuối xuống đọc lại " Người con gái có trái tim đá có muôn mặt tính cách. Lúc vui, lúc buồn, lúc ngây thơ, lúc già dặn, lúc lạnh lùng, lúc sôi nổi. Rất nhiều người đàn ông khổ sở vì cô gái đó. Bất kể người con gái nào mang trong mình một trái tim đá đều không có tình yêu thật sự. Trái tim đá biết bao giờ nở hoa?"

- Người con gái nào có tính cách đáng sợ như thế nhỉ? Chà ! Hay là chỉ trong truyền thuyết, người ta hư cấu lên? Lam khẽ mỉm cười. Một cô gái kiên cường đấy nhưng cũng hết sức lạnh lùng. Mình có thể có một trái tim đá như thế không? Lam lại lắc đầu. Với cái tính mộng mơ và hay đỏ mặt của cô thì mãi mãi sẽ chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác mà thôi

Ngày học đầu tiên, Lam không chú ý lắm. Cô bạn bên cạnh thì chăm chú hệt như là chưa bao giờ chăm chú vậy, lại còn ham phát biểu nữa. Lam thi vẫn cứ bình lặng với cái thế giới riêng của mình, thả mình theo những suy nghĩ vẫn vơ. Giờ của thầy chủ nhiệm có vẻ vui hơn những giờ khác. Thầy dạy toán đã lâu năm nên rất hiểu tâm lý học sinh . Quân được làm lớp trưởng vì số điểm đậu vào cao nhất. Hơn nữa cậu ta có vẻ "sáng sủa" nhất lớp. Xuyên cũng được đề bạt làm bí thư vì cô bé hát hay và dễ hòa đồng. Đấy là theo con mắt thầy chủ nhiệm, còn Lam thì chỉ cắn nhẹ môi, không biểu hiện gì cả. Thủy hích nhé vai Lam, cười :

- Lam thấy sao? Thầy tâm lý chứ?

Lam gật đầu :

- Ừ.

Thầy giáo chợt nhìn thấy lam và hỏi:

- Thầy thấy em có mái tọc dài đẹp quá !

Lam cười nhẹ :

- Chỉ có mái tóc thôi ạ?

- Ồ, gương mặt của em cũng rất dễ thương. Em tên gì vậy?

Lam lúc này mới đứng lên, hai tai đỏ lên khiến thầy giáo ngạc nhiên. Cô ấp úng :

- Thầy thông cảm, mỗi khi có ai hỏi tên em là em hay vậy. Em tên là Lam, Ngọc Lam ạ !

Thầy cười với vẻ thông cảm :

- Thầy hiểu. Em ngồi xuống đi ! Thầy thấy em có vẻ không giống dân Toán lắm. Thầy nghĩ có lẽ em sẽ hợp với khung cảnh lãng mạn của lớp văn hơn đó.

Lam cúi đầu. Ai cũng nói thế khi mà từ cô toát lên sự yếu đuối, mong manh. Lam cũng thích văn học nhưng học nó thì cô không chọn. Đó là lý do rất riêng tư mà mỗi khi nghĩ đến lòng Lam lại nhói đau.

Một bạn trai nói to :

- Lam ơi, thử đọc một bài thơ xem

- Đúng đó, trông bạn như thế chắc yêu thơ lắm !

Lam ngẩng lên, đôi mắt trở lên lạnh lùng. Tai cô không đỏ nữa, khuôn mặt kín bưng. Thầy giáo lại được phen ngạc nhiên. Thay đổi thái độ nhanh vậy ư?

- Xin lỗi các bạn ! Lam cố nói giọng nhỏ và thấp - Mình ít đọc thơ lắm. Đọc rồi lại quên nên không thuộc bài nào cả. Lam không đáp ứng được yêu cầu của bạn đâu.

Lam ngồi xuống, lưng thẳng và mắt cũng hướng thẳng. Thầy giáo chuyển đề tái khác để chuyển sự chú ý của học sinh sang mình. Thầy cảm thấy gai người khi chợt nhìn vào mắt Lam. Đôi mắt dường như chứa đựng cả tảng băng lạnh lẽo, vô cảm rất lớn. Thủy không tin Lam có thể thay đổi nhanh như thế.

Lam vỗ vai bạn, cười nhẹ :

- Cứ nhắc đến thơ, lòng mình lại cồn lên nhớ mẹ. Mẹ mình đã đi xa mãi rồi !

Đôi mắt Lam buồn buồn, gần như có nước. Thủy nắm chặt tay bạn, an ủi :

- Không ai bắt bạn làm những điều không thích đâu !

Lam cảm thấy yên tâm hơn. Đúng, không ai có thể ép cô vào khuôn khổ. Cô là viên ngọc Lam xinh đẹp nhưng hiếm lắm. Cô biết giá trị của mình và tìm cách bảo vệ nó. Viên ngọc Lam duy nhất có thể đổi màu.